blogradio.vn – Nơi đây vẫn vẹn nguyên, như trái tim của phố dành cho những “đứa con nít” thử một ngày bỏ phố mà đi. Cho dù chúng ta cứng đầu đến đâu, đường phố vẫn giữ chúng ta ở đây. Dù ta có bị từ chối hay bị bỏ rơi thế nào thì phố vẫn thế, vẫn sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở cho ta trong những lúc ta chợt yếu lòng.
***
Cuộc sống cứ thế xô bồ, xô đẩy con người ta đi sai đường. Mọi người dồn dập, ai nấy đều nổ súng, ai nấy đều nghi ngờ nhìn nhau. Nhiều khi bối rối hỏi, sao hôm nay người ta thay đổi thế này?
Chợt thấy đau lòng khi nhìn dòng người hối hả xuống phố. Những kỉ niệm dường như đang khuấy động trong lòng ta, hối hả và rộn ràng.
VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH
Mưa rơi lặng lẽ, như cứa vào tim. Mặc dù tâm trạng điên cuồng, tôi chìm vào những âm thanh hòa quyện của ký ức. Tôi như đang trôi ngược về quá khứ, về thành phố của ký ức mang tên Tuổi thơ.
Tâm trí tôi lại lang thang về góc phố quen thuộc ngày ấy. Tôi cảm thấy có lỗi với bản thân mình nhiều lắm, tôi đâu của ngày xưa? Cười và khóc, khóc và cười, nhưng không phải là cảm xúc thật của chính bạn. Bạn có mệt mỏi vì cười và khóc theo biểu hiện của cuộc sống?
Kể từ đó tôi không còn muốn gục đầu vào bờ vai đầy lo lắng và sương gió của cha. Kể từ đó, tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay ấm áp và chân thành của mẹ. Từ khi nào ta đã vội vã chạy theo dòng đời, bỏ lại cái hồn nhiên trong sáng gắn liền với góc phố nhỏ bé này?
Nơi đây vẫn vẹn nguyên, như trái tim của phố dành cho những “đứa trẻ” một ngày cố bỏ phố mà đi. Cho dù chúng ta cứng đầu đến đâu, đường phố vẫn giữ chúng ta ở đây. Dù ta có bị từ chối, bị bỏ rơi thế nào thì phố vẫn thế, vẫn sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở cho ta trong những lúc ta chợt yếu lòng.
Đã lâu như vậy rồi nhưng phố vẫn ở đó, đợi ta. Vậy mà em thật phũ phàng khi cố thoát ra khỏi vòng tay dịu dàng ấy, chỉ để lao vào nhịp sống thành thị hối hả. Bây giờ nhìn lại, tôi chỉ thấy trong mắt mình một màu đen. Đôi khi chúng ta tự hỏi mình rằng có phải vì đam mê hay chỉ vì cuộc sống này mà đánh mất chính mình giữa dòng đời hối hả. Nhìn xung quanh ai cũng hối hả, chỉ muốn sung sướng, giàu sang, còn mình thì sao …
Ở góc phố ấy, tôi cảm thấy ánh mắt mẹ vẫn đong đầy chờ tôi từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Ở đó chúng ta thấy đôi chân thầm lặng của người cha ngày đêm lao động không biết mệt mỏi, những giọt mồ hôi túa ra trên tấm lưng gầy guộc. Nơi ấy tuổi thơ tôi vẫn còn đó, tôi vẫn đứng đó thuở còn thơ dại. Ánh mắt anh nhìn tôi, như một lời van xin mong hiện tại sớm trở lại những hình ảnh tuổi thơ ấm áp, dẫu thiếu thốn nhưng đầy ắp yêu thương.
Tôi đã vô tình quên hết những kỉ niệm mà những ngày thơ ấu đã gắn bó và cố gắng gìn giữ. Em vô tâm quên hết nỗi nhớ về người đã từng tự hứa sẽ yêu thương mãi mãi. Tôi thật vô tâm, nhưng không một ai oán trách tôi.
Chúng ta liều lĩnh, chúng ta khao khát, chúng ta háo hức theo kịp những mong muốn của mình. Nhưng lại vô tình quên mất một điều rằng thế giới rộng lớn là thế nhưng khi ta lạc lối, lầm đường thì chỉ có gia đình là bến đỗ an toàn duy nhất, sẵn sàng đón ta trở về sau bao ngày mất tích.
Đêm nay, một làn sương mỏng khẽ chạm vào những khung trời thương nhớ đầy nắng. Gió từ đâu thổi đến đánh thức chúng ta khỏi những giấc mơ thoáng qua. “Đi đâu để tìm lại những tháng ngày bình yên?”
Trong tôi là một bài hát nhẹ nhàng và một chút mơ mộng. Một thứ mà bấy lâu nay chúng ta giả vờ không biết và cố tình kìm nén, chỉ để mưu cầu sự xa hoa. Bây giờ, những điều này thốt lên một tiếng kêu mạnh mẽ, như thể họ vượt qua cả những tham vọng yếu ớt của chính mình.
Tôi muốn, một lần được gục đầu vào vai cha, hít thở hương thơm nồng của sương gió. Và được cuộn tròn nhẹ nhàng trong vòng tay mẹ, ngay khi tôi lao vào không chút do dự.
© Hồ Thảo – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng cần tình yêu thương dìu dắt mình
https://www.youtube.com/watch?v=I1CNrqHHzfE
VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

Cộng đồng của chúng tôi giành cho ae tham gia tại ➡️ ➡️ Hotline+ZALO em vào web Hoixuan35.com để đăng ký thông tin nhé