Mẹ ơi, thế giới mênh mông không đâu bằng nhà mình | Timbantinhus.com

blogradio.vn – Thế giới rộng lớn, lòng người cũng bất cần. Đôi chân của tôi đi khắp nơi, nhưng khi tôi dừng lại để nghĩ về cuộc đời và những điều đã qua, tôi chỉ muốn về nhà, về với mẹ. Trong vòng tay của mẹ, tôi cảm thấy được bao bọc, che chở và bình yên. Nhưng mẹ ơi, con sợ lắm, sợ một ngày mẹ không còn nữa, sợ một ngày mẹ không còn bên con nữa. Đời người như phù du, chỉ có tình mẹ dành cho con là mãi mãi.

***


Mẹ ơi, thế giới rộng lớn không đâu bằng nhà của con.

Mẹ là công trình vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho chúng ta. Chúng ta lớn lên được bao bọc bởi tình yêu thương vô bờ bến, vô điều kiện của mẹ. Thời gian trôi qua, dù con cái đã lớn khôn, trưởng thành thì trong mắt mẹ con vẫn chỉ là một đứa trẻ còn non nớt với cuộc đời và mẹ luôn muốn bao bọc, che chở chúng trong vòng tay yêu thương của mẹ. .

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

Dù đi hết cuộc đời chúng ta vẫn chưa hiểu hết được tình yêu thương bao la từ trái tim mẹ dành cho mình. Cuộc sống đưa ta đi trên những con đường khác nhau, đưa ta rời xa vòng tay của mẹ… Để rồi một ngày nào đó ta cũng sẽ là mẹ của những đứa con thơ, cũng trải qua những cung bậc của niềm vui, hạnh phúc, yêu thương, ôi những gì cuộc sống con người mang lại… Vô tình ta sẽ nhớ, nghĩ về mẹ của chúng ta và muốn trở về với mẹ:

Mẹ ơi con già rồi con nhớ mẹ khóc như trẻ thơ
Mẹ ơi con già rồi con nhớ nhà xưa

Mẹ ơi, không có nơi nào giống như nhà trong thế giới rộng lớn

Những cảm giác buồn vui cứ thế lăn dài theo những giọt nước mắt lạnh ngắt rơi trên má lúc nào không biết. Quá khứ có cha có mẹ dưới mái nhà xưa với bao kỉ niệm tuổi thơ ùa về như gáo nước lạnh ngọt lành để tâm hồn ta lao vào gột rửa những phiền muộn, khắc nghiệt của cuộc đời. Hình ảnh người mẹ với những bữa cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương dành cho con. Hình ảnh mẹ vất vả thâu đêm bên ngọn đèn dầu ngồi khâu lại chiếc áo cũ rách trên người làm sao tôi có thể quên được. Giữa trưa hè nắng như đổ lửa, bóng mẹ lúi húi đôi chân trần gánh từng gánh lúa khiến lòng tôi chùng lại khi nghĩ đến. Nụ cười xen lẫn nước mắt không nói nên lời của một người mẹ nhìn con âu yếm khi mẹ thông báo con đậu đại học đã sưởi ấm trái tim tôi khi nghĩ về mẹ và những vất vả cũng như hạnh phúc mẹ đã mang lại cho con. Mẹ dậy từ rất sớm để gói ghém đồ đạc cẩn thận rồi nắm chặt tay tôi trước khi tôi rời quê lên thành phố học xa nhà. Mẹ tôi chăm sóc tôi một mình, người nấu ăn cho tôi hàng ngày, người chăm sóc giấc ngủ cho tôi như tôi vẫn luôn làm.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi có mẹ, cha và các anh chị em quây quần bên bữa cơm gia đình. Những câu chuyện xưa mẹ kể, những lời ru ngọt ngào của mẹ đã tiếp tục nâng cánh cho tâm hồn đứa trẻ lớn lên mát lành và bình yên đến vô cùng. Vào những đêm đông giá rét, cha cắt lá chuối trải trên đệm rơm để các con ngủ ngon… Tuổi thơ êm đềm, trong lành theo tôi suốt cuộc đời này. Những lúc mệt mỏi, chán nản, căng thẳng, cô đơn, tôi lại lật giở từng trang của những kỷ niệm xưa cũ ấy, xem lại những hình ảnh ngôi nhà và những kỷ niệm thời thơ ấu trong cuốn album tuổi thơ ấy để tìm lại một chút chính mình. Một nguồn sống mới:

Có lần bố tôi ngồi uống rượu còn mẹ tôi thì đan áo.
Ngoài hiên, mùa đông lá rơi
Ngày xưa em thường hát những câu hát vu vơ cũ để anh làm thơ cho em.
Có lần mẹ trùm khăn ấm cho con, mẹ ơi.
Có lần bên giường mẹ buồn xa vắng.
Nhìn bố, thương bố lại càng thất bại.

Mẹ ơi, trên đời không có nơi nào như nhàThế giới rộng lớn, lòng người cũng mông lung. Đôi chân của tôi đi khắp nơi, nhưng khi tôi dừng lại để nghĩ về cuộc đời và những điều đã qua, tôi chỉ muốn về nhà, về với mẹ. Trong vòng tay của mẹ, tôi cảm thấy được bao bọc, che chở và bình yên. Nhưng mẹ ơi, con sợ lắm, sợ một ngày mẹ không còn nữa, sợ một ngày mẹ không còn bên con nữa. Đời người như phù du, chỉ có tình mẹ dành cho con là mãi mãi.

Cuộc sống rồi sẽ kéo bạn theo guồng quay của cơm, áo, gạo, tiền. Đôi khi anh quên em mệt mỏi nhớ mong chờ anh về. Tôi trở lại một ngày khi ngôi nhà cũ nằm im lìm dưới tán lan, hàng rào vẫn xanh tốt bên giếng nước trong veo, mẹ không còn bên tôi nữa. Ngôi nhà gắn liền với tuổi thơ tôi mờ ảo trong ánh nắng chiều cuối ngày. Mọi thứ thật trống trải và buồn khi không còn cảnh người mẹ ngồi trước hiên nhà đợi con trai trở về:

Biển sóng ầm ầm một ngày nhớ mẹ, sóng xa.
Một ngày đầy gió và mây, tôi khóc, trăm ngàn vì sao rơi
Mẹ ơi, thế giới rộng lớn không đâu bằng nhà của con.

Và tôi chỉ thấy tiếc, làn khói chiều cay xè mắt khi xa bóng dáng mẹ liêu xiêu cuối con đường, mờ dần trong ánh nắng cuối ngày:

Trèo lên dãy núi Thiên Thai Amoi, mẹ đã đi đâu?
Mây trắng ngàn năm bay cùng con, mẹ về đâu?

© Cua Đá – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh
Biên tập và hòa âm kỹ thuật: Hằng Nga
@ gmail.com>


@ gmail.com>

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

➡️➡️➡️➡️ Link tham gia tìm tình yêu  ➡️ ➡️ Tại đây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Protected with IP Blacklist CloudIP Blacklist Cloud
Csss