Màu hoa dại | Timbantinhus.com

blogradio.vn – Chúng tôi sinh ra trong một gia đình trung lưu, cuộc sống bình thường mang theo những tiện nghi của thời gian, Nó chỉ là bình thường mà làm cho bất thường. Dù không ai nói ra, cũng không ai muốn nhắc đến, hoặc là tôi đã vô tình bỏ qua hoặc cuộc hẹn hò này đã trôi qua từ lâu.

***

Tôi không hiểu tại sao Hà lại thích chúng đến vậy? Đó là do tính vũ phu hay một tính năng đặc biệt nào đó?

Ánh nắng mùa hè rực rỡ chiếu xuống thấp thoáng. Cây! Cây! Cây! Cả khu rừng đầy cây cối, đầy ve sầu, côn trùng: Tiếng vọng cứ vang mãi, không người khơi mào, không nhịp nhàng. Một tán lá xanh lồng trong ánh nắng đung đưa trong gió. Những vòng ánh sáng xuyên qua cành lá nhảy múa không ngừng, di chuyển trên mặt đất như những ngọn đèn nhấp nháy. Nhưng có nhiều điều còn sống ở đây; mùi cây cỏ, nắng mai… mọi thứ như ùa vào lỗ mũi làm át cả bước chân. Trời cao, những bông hoa dại đẫm sương e ấp trong tán lá.

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

Hai bên đường vẫn còn ướt đêm qua có cơn mưa rào: Mỗi mùa hè nắng gắt, cơn mưa bất chợt đổ về và hôm nay trời lại nắng đẹp, những tia nắng dịu dàng ấm áp chiếu vào những bông hoa mỏng manh. Một loài hoa giản dị, không tốn công chăm sóc tưới tắm, không rực rỡ và tươi tắn như hoa hồng, uyển chuyển như hoa lan. không có biểu tượng nổi bật; Trồng trọt không trồng từ đất xốp hoặc trồng trong chậu đắt tiền Hoa dại! Nhưng hoa dã quỳ ở đây đặc trưng hơn nhiều: Toàn màu trắng tinh khôi, màu tím nhạt, màu vàng đất... nhỏ nhắn xinh xắn. Hà luôn nghĩ đến một vùng đất lưng chừng đồi, xanh cỏ, mọc lá vàng đầy nắng. ánh sáng tràn đầy hy vọng. Đó là bông hoa của sự phát triển hoang dã, mang tính cách mạng là loài hoa dành riêng cho đất nước này

– Đúng!

– Chúng tôi chào mừng bạn.

– Nhớ cẩn thận Giọng nói trầm thấp, khò khè quen thuộc vẫn như 10 năm trước vang lên sau lũ trẻ – Không thấy thì phải quay lại nghe?

– Đúng! Nhìn lại, tôi vẫy tay với anh ta.

Một bước, hai bước … chặng đường còn dài lắm. Những ngọn núi cao chót vót trải dài đến tận chân trời. Chúng tôi – hai đứa trẻ – hai cái túi và tất cả những thứ: Bà ơi. Thành phố ồn ào và đông đúc. Vị trí rừng yên bình. Tôi nhớ những ngày tháng đã qua, tôi nhớ về tuổi thơ ngây ngô dầm mưa dãi nắng. Nó làm cho nơi này trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết.

– Mộc Hả? Tôi đã gọi nhẹ nhàng

– Huh? Như thể nó không là gì cả.

– Đúng! – đồng loạt hét lên. Sau đó nhỏôCó rất nhiều câu chuyện, như lần đầu tiên tôi đến đây từ ông tôi, tôi đã sợ hãi như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy một con rắn, những câu chuyện nhỏ về việc chạy trốn cùng bạn bè trong khu vực này và tìm một nơi thú vị. nếm thử, .. . vân vân và mây. Tất cả những kỷ niệm thuộc về nơi này, có bóng dáng của ông tôi.

Tôi im lặng một lúc rồi xấu hổ ra sao, tôi không biết nữa.

Về – tôi cười

Là vậy sao? Nó hét lên, Nét mặt cũng theo đó mà thay đổi, đôi mắt lơ đễnh không biết nhìn về đâu – xa xăm!

Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình như một người xa lạ. Chúng tôi sinh ra trong một gia đình trung lưu, cuộc sống bình thường mang theo những tiện nghi của thời gian, Nó chỉ là bình thường mà làm cho bất thường. Dù không ai nói ra, cũng không ai muốn nhắc đến, hoặc là tôi đã vô tình bỏ qua hoặc cuộc hẹn hò này đã trôi qua từ lâu. Một cái túi đựng đủ thứ: đồ sộ, to nhỏ, quý giá, thậm chí không dùng đến, thậm chí không dùng đến. Trời vẫn nắng chói chang, con đường dài vẫn nhạt màu cỏ cây héo úa.

Chúng tôi đi theo con đường cũ và băng qua cái cây ở giữa:

– Có nghe thấy gì không? Hà vui vẻ kéo tôi xuống cầu thang dài trải đầy lá khô xào xạc.

Những chiếc bè tre đung đưa trong gió hè quấn lấy mình như một vòng tay lớn ôm lấy những dòng sông. Nơi đây vẫn bình yên như ngày nào. Có một cái gì đó đang xúc động, phấn khích một cách kỳ lạ. Còn với Hà, nơi đây như chốn thiên đường dịu dàng, như chốn lý tưởng mặc cho tâm hồn bay bổng hò hét, cười nói. Khi tôi lên 3, rồi Hà lên 5, gia đình tôi còn nhiều khó khăn trong cuộc sống nên giao tiếp không được thuận lợi. Dù đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng chúng tôi phải chuyển đến ở với dì cho đến khi Hà vào lớp ba. Tuổi trẻ Hà thành hồn nhiên, vô tư dường như không có gì ngăn cản được trí tưởng tượng và tâm hồn trẻ thơ của cô. Hình ảnh trong tâm trí bé nhỏ cũng vĩ đại hay sao mà mình không đủ cao thượng – phải ích kỉ nhỉ?

– Bạn có muốn đến xem không?

– Gì?

Sau đó, cô ấy kéo tôi chạy trên mặt đất trắng, qua bụi cây, trước mắt tôi là một bầu trời mới thực sự. Ánh mặt trời chiếu khắp bầu trời, thắp sáng những bông hoa dại vàng rực.

– Hoa vàng!

“Chúng quá đơn giản, thậm chí đơn điệu. Nhưng sức sống của chúng thực sự đáng kinh ngạc!”

© Lam Nguyen – blogradio.vn

Mời các bạn xem thêm các chương trình:

Chim sơn ca đã nở, bạn có trở về không? | Radio tình yêu

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

➡️➡️➡️➡️ Link tham gia tìm tình yêu  ➡️ ➡️ Tại đây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Protected with IP Blacklist CloudIP Blacklist Cloud
Csss