Em sẽ đợi anh về | Timbantinhus.com

Phố vẫn nhộn nhịp những đôi trai gái qua lại. Đôi khi tôi không nghĩ rằng mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Tôi đang mắc kẹt trong những suy nghĩ khó khăn nhất. Bạn đang bí mật hôn một cô gái vào giữa giờ nghỉ trưa của bạn? Hay mỗi đêm anh ấy đều nhìn vào một đôi mắt nhung hoặc anh ấy đã quan hệ đủ tư thế với ai đó? Nghĩ đến sự phản bội này tôi đau lắm, nước mắt lại rơi. Tôi vội pha tách cà phê nóng, vội tìm một bản nhạc buồn để xoa dịu hay an ủi lòng mình thôi sóng vỗ. Chúng ta sẽ xa nhau bao lâu?

Tôi nhớ ngày chúng tôi yêu nhau. Ba ngày đủ để níu kéo tình yêu để câu chuyện tình tiếp tục cho đến bây giờ, cho đến ngày mai khi anh trở về.

Ngày đầu tiên mình chỉ hứa sẽ cùng nhau đi dạo. Tôi chỉ tò mò muốn xem những thay đổi ở những người bạn cũ mà tôi đã không gặp trong một thời gian. Em chọn một con phố đông đúc, lấy lý do sợ lạc đường để nắm tay em. Tôi bất ngờ trước sự chú ý và nắm chặt lấy tay bạn. Đêm đầu tiên chúng tôi nói chuyện vui vẻ.

Đêm đến nhanh chóng, bởi vì chúng tôi đã dành cả buổi tối cùng nhau.

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

2 giờ sáng tôi vẫn thức trực tuyến. Có thể đó chỉ là cái cớ để anh ấy bộc lộ tình cảm của mình. Điện thoại rung lên vào lúc nửa đêm.

“Bằng cậu, cậu nghĩ tôi nên ngủ ngay khi đưa cậu về nhà, phải không?”

– Hóa ra là anh trông chừng và kiểm soát giấc ngủ của tôi? Ai đã cho bạn quyền đó? Gọi điện lần này chỉ để nhắc bạn đi ngủ? Tôi cúp máy và đi ngủ. Chúc ngủ ngon.
Tôi nói nhanh như bắn một khẩu súng máy và sau đó cúp máy. Tôi im lặng chờ đợi cơn thịnh nộ của thói quen bất lịch sự này. “Bạn có vẻ tức giận hoặc muốn tôi đi.” Nghĩ vậy, tôi bấm số gọi lại, giọng ríu rít:

– Bạn đang bực với tôi à?

– Một chút…

– Bạn chi tiêu nhiều hơn một chút vào việc gì?

– Bí mật. Thôi, đi ngủ đi. Anh cúp máy. Ngủ ngon, đồ ngốc!

Anh ấy quay cuồng với một tin nhắn ngắn gọn như sợ bạn tắt máy và đi ngủ: “Hầu hết thời gian, anh nhớ em. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai! “

Một ngày khác, chúng tôi không có kế hoạch. Tôi tạm dừng việc này vì thói quen phải chạy. Anh ấy không thích đường xa, lái xe đến chỗ tôi như một người “trông xe”.

– Em hãy để anh chạy bộ với anh ấy. Tôi chỉ muốn sức khỏe tốt hơn. Không có ý định!

– Sao anh không chạy một mình mà lại đến đây?

– Đường bên cạnh chật hẹp, không có chỗ cho anh chạy à?

Lúc đầu, tôi không chạy mà đi bộ vì tôi lo lắng rằng bạn sẽ bị mệt. Một lúc sau anh ta yêu cầu dừng lại và nghỉ ngơi. Tôi tin rằng một phần của nó là cái cớ để chúng ta có nhiều điều để nói.

Cây cầu được bao phủ bởi những cây lớn tạo ra rất nhiều bóng tối. Em và anh chọn nơi sáng sủa nhất, ngắm nhìn sự ồn ào của thành phố. Một cái ôm bất ngờ từ phía sau khiến tôi không còn kịp phản ứng. Lý do cho cảm giác đó là một sự rùng mình từ cơ thể nói rằng “nó lạnh”. Tôi nhìn lại anh ấy và mỉm cười hiền hậu. Có điều gì đó đã dừng câu chuyện. Vòng tay anh vẫn ôm chặt lấy tôi khi đôi bàn tay gầy guộc cũng bắt đầu khẽ run trên ngực anh. Nụ hôn làm tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Không ai nói gì ngoài việc hiểu “anh thích em” và “em cũng vậy”.

Ngày thứ ba cũng là ngày thử thách quyết định đặt lên hai con người một mối tình thực sự. Em đợi anh dưới đêm gió lạnh càng ngày càng mạnh. Giờ dễ dàng nếu tôi nhớ không nhầm. Ngày tôi cảm thấy mệt mỏi sau nhiều đêm thức trắng vì công việc. Tôi muốn một đêm ngon giấc hơn là niềm vui khi được đi chơi cùng ai đó. Cũng trong đêm đó tôi đã ngủ rất ngon trong vòng tay của bạn.
Khi ở bên em, anh đã nói em là cô gái ngốc nhất trên đời.

– Tôi không quen gặp một cô gái ngủ gật như cô. Nhưng có lẽ em cần một người có thể nói chuyện làm cho em vui, biết tập thể dục để có sức khỏe chăm sóc em và biết cách kiềm chế ham muốn khi ở bên em.

Nước mắt rơi khi ký ức len lỏi về những ngày xa.

Đêm lạnh không bao giờ quên nhắc anh nhớ em. Cảm xúc ùa về như thể giây phút chia tay vẫn vẹn nguyên, khi tiễn em ra sân bay vào một buổi chiều chủ nhật tháng 9, dưới bầu trời phương Nam ngập tràn nắng thu dịu dàng. Tôi cười trong nắng. Anh vội quay đi, sợ rằng sự dối trá trong nụ cười ấy sẽ phai nhạt.

– Tôi cá là bạn đang bắt đầu nhớ tôi …

Anh giật mình vì giọng nói quen thuộc và quay lại ngạc nhiên.

Cô gái đứng trước mặt anh trao cho anh một ánh mắt đen trong veo, là sự pha trộn giữa cứng rắn và mềm mại.

– Lần cuối cùng anh hôn em là khi nào?

– Khoảng một phút, em yêu.

– Một nghìn…

Anh ôm tôi và ôm tôi. Đó là một năm trước đây.

Và mùa đông chúng ta đã không tìm thấy nhau trong vòng tay thân thiết như thế!

Tôi vừa mới đi làm về. Gió lạnh bên ngoài làm buốt môi. Ngay cả cái khóa trong ngôi nhà này cũng lạnh. Cô ấy chạm nhẹ và đang vặn cái ổ khóa cũ, cũng có vẻ bị gỉ nên rất trơn. Tôi lẻn vào nhà như một tên trộm đã biết. Tôi thích tự gọi mình là “kẻ trộm”. Bạn đang thực sự ca ngợi sự nhẹ nhàng mà bạn đã vun đắp trong khi bạn xa tôi hay bạn vẫn đang mơ thấy tôi trở lại ngôi nhà này, lặng lẽ, bí mật để làm bạn ngạc nhiên?

Căn phòng này đã không được đóng cửa kể từ khi bạn rời đi. Tôi không biết đã bao nhiêu lần tôi sợ đến đó một mình. Tôi dần quen với nó mỗi ngày, một cánh cửa mở có nghĩa là căn phòng trống rỗng. Và căn phòng trống vẫn đợi anh.

Em sống bằng tình yêu mà anh nuôi, bằng những cuộc điện thoại dài hàng đêm lạnh giá. Anh có lạnh không, có nhớ em nhiều không? Mỗi ngày nếu bạn biết tôi mong mỏi bạn đến nhường nào, bạn sẽ không thể rời bỏ tôi trong sự chờ đợi cả năm dài.

Tiếng kéo tấm thảm. Ánh sáng vẫn còn trong đôi mắt nhìn thấy màu của đêm. Nhìn vào bức tranh lớn của chúng tôi, trái tim tôi tự nhủ: “Anh đang đợi em trở về …”

• Gửi từ Lynh Trang

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

➡️➡️➡️➡️ Link tham gia tìm tình yêu  ➡️ ➡️ Tại đây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Protected with IP Blacklist CloudIP Blacklist Cloud
Csss