Em giấu mình trong tĩnh lặng của đêm | Timbantinhus.com

blogradio.vn – Em cũng có những ngày quẩn quanh trong căn phòng nhỏ bé của chính mình, trở nên vô hình giữa cuộc đời này, tan biến vào đêm đen. Có một hành tinh cô đơn trong mỗi người, nhưng người ta không nói ra, hoặc giỏi che giấu, hoặc có những cách thể hiện khác nhau. Đôi khi tôi cảm thấy thực sự đơn độc. Nhưng vậy thì sao, có ai quan tâm không? Dĩ nhiên là không. Bởi vì họ bận rộn với công việc của riêng mình hoặc đắm chìm trong nỗi cô đơn của chính mình.

***


Một ngày dài bận rộn, đến tận khuya tôi mới có chút thời gian để thưởng thức âm nhạc, thực sự tận hưởng chứ không chỉ là nghe. Tôi thích cảm giác đeo tai nghe, để âm thanh tràn vào tai, lấp đầy tâm trí và tâm hồn. Nếu không phải vì sợ làm phiền người khác, tôi đã vặn loa thoại thật to, nhưng tôi tự cho mình là người nghe có ý thức. Hôm nay tôi bật một bài hát quen thuộc, nghe thử và chợt có cảm hứng viết vài dòng về nó.

“Tôi đang trốn trong bóng tối của đêm
Lạc vào một căn phòng trống. “

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

Tôi trốn trong sự im lặng của đêm

Phần đệm piano nhẹ nhàng như dẫn người nghe vào cõi mộng và sau đó là giọng hát ma mị hiện ra. Lần đầu tiên nghe bài hát này, tôi không thể phân biệt được ca sĩ là nam hay nữ. Cái độc đáo, cái chất riêng của ca khúc là ở đó, giọng ca phi giới tính của Phạm Trần Phương. Phần đầu của bài hát có giai điệu êm đềm với những đoạn rung động khiến người nghe có chút ớn lạnh. Trong đoạn điệp khúc, tiếng trống dồn dập như động viên, nam ca sĩ trở về giọng thật của mình, giọng của một người đàn ông có thể hát với giọng nữ, như lời nhạc sĩ Lê Minh Sơn: “Như chơi với từng con chữ”. Bài hát mang âm hưởng gothic rock – bạn tôi đã nói như vậy. Tôi không am hiểu nhiều về các thể loại âm nhạc, tôi thường thích một bài hát với những cảm xúc trong sáng và hoang sơ của mình. Tôi cảm thấy đồng cảm trong từng câu chữ, tôi bị cuốn hút bởi giọng hát độc đáo này và đó là lý do tôi thích bài hát này.

Nhiều người thường nói rằng họ cảm thấy hơi rùng rợn khi nghe bài hát này và thật không tốt khi nghe bài hát này vào ban đêm. Tôi rất thích bài hát này, ngay từ lần đầu tiên nghe đã thích, tối nào tôi cũng nghe đi nghe lại nhiều lần trước khi ngủ và thậm chí là nghe lại lúc 0h. Có lẽ điều khiến mọi người sợ hãi là những cụm từ sau:

“Có ai đó đang trông chừng ở đây trong góc,
Hãy đến và chạm vào cánh tay mảnh mai của tôi. “

Tôi thường thức rất khuya trừ khi bị ốm, dù mệt đến đâu tôi cũng không bao giờ đi ngủ sớm. Nó chỉ đơn giản là một thói quen. Nhiều người hỏi tôi tại sao đêm nào cũng ngủ muộn nhưng không thấy muộn, còn thấy sớm. Khi một nửa thế giới đã đi ngủ, tôi vẫn thường ngồi một mình, đôi khi xem phim, đôi khi nghe nhạc, đôi khi tìm kiếm những mẩu tin vụn vặt trên mạng hay viết gì đó như hiện nay. Đôi khi tôi chỉ thức và … không làm gì cả. Tôi nằm yên và lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, một âm thanh tuyệt vời không tìm thấy vào ban ngày. Cuộc sống thường ngày luôn ồn ào với đủ thứ tiếng ồn, nhất là khi sống giữa lòng thành phố sầm uất bậc nhất này.

Tôi trốn trong sự im lặng của đêm

Tôi thích đêm, thích thức khuya, tự nhiên tôi thích những bài hát liên quan đến đêm. Tôi đã từng nghe Tiếng lặng, Ngày từ đêm trắng ra đời … Nếu người ta có câu “yêu sét đánh” để nói về tình yêu sét đánh thì khi nghe No Hour, tôi cũng có cảm giác “yêu sét đánh”. Anh ấy đã chia sẻ với tôi bài hát này cùng với một MV hoạt hình. Có những nét vẽ đậm nhạt, đen trắng với những hình ảnh trừu tượng. Nhân vật như đang trôi trong giấc mơ, trôi trong vô thức, cô độc trong thế giới của riêng mình. Một giấc mơ nhưng không phải là giấc mơ. Càng nghe, tôi càng thấy hình ảnh hòa quyện với ca từ và giai điệu một cách kỳ lạ như một khối không thể phá vỡ. Vì vậy, mỗi khi nghe bài hát này, phải kèm theo việc xem MV này, sao cho trọn vẹn.

Em cũng có những ngày lang thang trong căn phòng nhỏ của chính mình, trở nên vô hình giữa cuộc đời này, tan biến vào đêm đen. Nếu ngoài kia mọi người chọn ồn ào, sôi động thì tôi chọn một góc nhỏ, đó là điều bình thường, vì chúng tôi không giống nhau. Tôi thường thấy hình bóng của ai đó đang nhìn tôi, thậm chí đứng ngay trước mặt tôi, như một bóng ma. Tôi là người đã tưởng tượng ra điều đó và điều đó khiến tôi sợ hãi, nhưng sau đó cảm thấy bình thường. Tôi vẫn mơ tưởng, nhưng tôi không sợ. Những lúc cô đơn thế này, có ma làm bạn thì tốt biết mấy! Không hiểu sao tôi lại có cảm tình sâu sắc với bài hát này.

“Nó là mười hai giờ vào ban đêm
Tôi đang lang thang trên hành lang
Bay vào không gian
Bay vào thế giới của bạn. “

Có những đêm thức trắng không ngủ, tôi trằn trọc thở dài, thức giấc rồi để không làm phiền giấc ngủ của những người bạn bên cạnh, tôi bật dậy lang thang ngoài hiên nhà, đi đi lại lại như một bóng ma, lồng ngực cồn cào. nặng nề và anh ấy không thở được, và tâm trí anh ấy rối bời. Đêm dịu dàng vuốt ve những vết thương.

Tôi trốn trong sự im lặng của đêm

“Tôi đang nằm trên giường,
Tâm hồn tuyệt vọng
Hay là mơ. “

Đó là khi tôi ốm sốt, co ro một góc, như lên cơn mê, ảo giác. Nghe điện thoại, tôi nghe thấy tiếng khóc của mẹ, tiếng thở dài của bố, tôi không dám nói với bố mẹ là mình bị bệnh, cố nói: “Con không sao! Hôm nay con chỉ hơi mệt thôi. ”Lúc đó, con hiểu rằng cha mẹ không thể là cây cao che chở cho con mãi được. Ai cũng có điểm yếu của mình nhưng bố mẹ tôi luôn giấu đi điểm yếu đó để tôi không phải lo lắng. Trong giấc mơ tôi nhớ đến một người, một người giữa đêm đông không ngại đường xa, đi mua cho tôi từng bát cháo nóng hổi mà giờ chỉ còn một mình tôi. Trên đời cái gì cũng có giới hạn, có lẽ tình yêu của họ đã hết.

Có một hành tinh cô đơn trong mỗi người, nhưng người ta không nói ra, hoặc giỏi che giấu, hoặc có những cách thể hiện khác nhau. Như tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó, đôi khi tôi cảm thấy rất cô đơn. Nhưng vậy thì sao, có ai quan tâm không? Dĩ nhiên là không. Bởi vì họ bận rộn với công việc của riêng mình hoặc đắm chìm trong nỗi cô đơn của chính mình. Cô đơn. Cảm giác đó rất khó khăn nên tôi luôn tìm cách xoay sở để nó không bị “cuốn theo” những cảm giác khác, tiêu cực hơn.

Tôi trốn trong sự im lặng của đêm

Vũ trụ ngoài kia rất lớn, nhưng tối đen như mực. Mỗi người chúng ta chỉ như một đốm sáng nhỏ, chờ ngày tàn. Một tia sáng nhỏ cô đơn. Tôi ngừng chia sẻ bài hát yêu thích đó, say sưa nói về bộ phim mà tôi đam mê vì tôi hiểu họ không giống tôi. Họ tìm hiểu những gì tôi thích, có thể chỉ vì họ muốn tiếp cận tôi ngay từ đầu. Tôi khác họ và do đó không ai có thể ở lại thế giới của tôi quá lâu.

Một người bạn của tôi từng viết trên FB rằng mọi người bây giờ đa phần viết về cảm nhận của bản thân mà ít đăng bài về thiên nhiên, về cuộc sống tươi đẹp ngoài kia. Nếu là bài viết về trăng thì bắt đầu bằng câu: “Đã lâu rồi tôi không nhìn trăng …”. Có lẽ, vì con người bây giờ tự nhốt mình trong những khối vuông, nhìn cuộc sống qua một màn hình nhỏ xíu, và đôi khi ngay trong cùng một không gian, con người cũng bị chia cắt bởi tấm kính vô hình. .

“Mọi người nói với nhau trong im lặng
Họ lắng nghe nhau một cách vô tư ”.

Cô đơn suy cho cùng cũng là một thứ cảm xúc.

Cô đơn hay không cũng là một sự lựa chọn.

Nhắm lại đôi mi nặng trĩu sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi nhận ra rằng giữ cho mình bận rộn hơn một chút cũng là cách để tôi quên đi nỗi cô đơn.

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và Sản xuất: Hằng Nga

Âm thanh của văn bản im lặng

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

➡️➡️➡️➡️ Link tham gia tìm tình yêu  ➡️ ➡️ Tại đây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Protected with IP Blacklist CloudIP Blacklist Cloud
Csss