Đừng khóc ở Sài Gòn | Timbantinhus.com

blogradio.vn – Sài Gòn là tuổi thơ, là kỉ niệm, là khờ dại, là những ngày giá như! Với người khác, Sài Gòn là một nơi phồn hoa đô hội với những nhà hàng sang trọng, những tòa nhà cao tầng, những công trình kiến ​​trúc đồ sộ,… nhưng với tôi, Sài Gòn bình dị và lãng mạn lắm.

***

Đã bao giờ bạn tủi thân đến mức bật khóc giữa phố đông người chưa?

Bạn đã bao giờ tiến gần đến việc đạt được ước mơ lớn trong đời, nhưng đột nhiên cơ hội đó tuột khỏi tay bạn và bạn không biết phải làm gì ngoài việc khóc như một đứa trẻ?

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

Có khi nào người bạn yêu thương đột ngột rời xa bạn và hai người trở thành người xa lạ như chưa từng quen biết?

Đã bao giờ bạn cảm thấy mình thật vô dụng và ước gì mình chưa từng được sinh ra?

Nếu có lúc tuyệt vọng, hãy lang thang Sài Gòn về đêm! Nó chắc chắn sẽ là liều thuốc gây ảo giác cực tốt cho bạn. Sài Gòn là một thành phố xinh đẹp, dịu dàng, ngọt ngào và cũng rất khác.

Sài Gòn là tuổi trẻ, là kỉ niệm, là khờ dại, là những ngày giá như! Với người khác, Sài Gòn là một nơi phồn hoa đô hội với những nhà hàng sang trọng, những tòa nhà cao tầng, những công trình kiến ​​trúc đồ sộ,… nhưng với tôi, Sài Gòn bình dị và lãng mạn lắm. Ai ở Sài Gòn mới hiểu mưa trong những con hẻm lầy lội với ánh đèn vàng vọt, tiếng hò hét, tiếng gõ của xe hủ tiếu ven đường.

Tôi không cho mình phù hợp ở những nơi sang trọng, tôi thích đi giày bệt, mặc áo thun, ngồi trên những chiếc túi xách, nói cười vô tư. Tôi cũng thích đi dạo vào buổi tối, sau giờ làm việc mệt mỏi trên chiếc ghế văn phòng, tản bộ ra Hồ Con Rùa, cởi giày, ngồi ngắm đàn cá bơi qua. Đôi khi tôi đeo tai nghe vào, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Hiện tại tôi khá bận và không có nhiều thời gian để ra ngoài khám phá phố phường nữa.

Khi tôi ngồi đó, tôi thường nghĩ về những người tôi yêu hoặc được yêu. Hồi tưởng về những câu chuyện không vui thời học sinh hay nhớ về một mối tình đơn phương tưởng chừng như không thể xóa nhòa của thời sinh viên. Ngày ấy cứ ngỡ cả đời không yêu được ai, nhưng sau bao nhiêu năm nhìn lại, thấy mình ngày ấy ngây thơ thật buồn cười. Tôi thấy trên đời này không có ai là không thể sống thiếu thứ gì, chỉ có điều thiếu tiền là sống không bằng chết mà thôi. Cũng có những lúc tôi nghĩ về gia đình, nghĩ về tương lai, nghĩ về những nỗ lực không tên, những nỗ lực để trở thành một người “vĩ đại” trong tương lai.

Dù yêu Sài Gòn nhưng đôi khi Sài Gòn cũng khiến tôi chạnh lòng. Anh có nhớ hôm em đi làm hơn 19h mới tan ca, một mình mệt mỏi trên chiếc xe máy, đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, em quên mang áo mưa, quên mang ví, không có trong. cơ thể. có tiền, đói phải núp dưới mái hiên nhà người ta. Cầm điện thoại trong tay không biết gọi cho ai: Mẹ nhất quyết không quấy rầy mẹ đâu, con già rồi không biết đi xe máy, gọi mẹ cũng không được nhưng lại để mẹ phải lo lắng nhiều hơn, chị đi công tác, anh không liên lạc được, bạn bè ở xa. Tự dưng tôi thấy cô đơn và khóc vì sung sướng, mưa cứ tạt vào mặt lạnh tê tái! Mùa mưa là mùa dễ gây ra những suy nhược không đáng có. Kỉ niệm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi đến tận bây giờ, nhưng là để nhắc nhở tôi đừng bao giờ ốm như thế này nữa, khóc lóc cũng chẳng giải quyết được gì, sau khi nhớ ra đi đâu thì cầm lấy cái ví và thế là xong!

Nhưng có ai từng bước đến miền đất hứa ấy mà không một lần khóc giữa Sài Gòn hoa lệ? Những người bạn tôi đã rời quê hương vào Sài Gòn, gánh nặng gấp nhiều lần tôi, nhưng cũng như ngọn cỏ non xanh mong manh, nhưng khi bão đến, cây bách bị gió quật ngã. chúng vẫn ở đó, vẫn ở đó khi cơn bão đã đi qua, vẫn giữ nguyên phẩm giá và sự độc đáo của chúng. Em phải học từ họ, mạnh mẽ lên đi, đừng đợi ai đó yêu mình, hãy yêu chính mình. Nếu bạn may mắn có được một bờ vai vững chắc để tựa vào, ôm và che chở thì chúc mừng bạn đã rinh về hộp “bồi thường”. Còn những người không có ai để ôm thì sao? Tay trái đặt trên vai phải, tay phải đặt trên ngực trái, họ ôm lấy nhau.

Chuyện buồn là thế, nhưng chuyện vui về Sài Gòn thì nhiều vô kể, như khi tôi chụp ếch ngoài đường và bọn trẻ con cười đùa trêu chọc. Thế mà cái thằng ở đâu ra giúp mình lấy đồ và còn cho mình 10 ngàn mua nước mía cho khỏi nhục, người Sài Gòn đáng yêu quá!

Sài Gòn – những con đường quen, những ngã rẽ quen, dù ta có già đi, trưởng thành, có muốn đi khắp nơi thì cuối cùng cũng chỉ có một nơi để quay về. Sài Gòn là mảnh đất tôi sinh ra, nuôi lớn tâm hồn tôi, Sài Gòn là nơi duy nhất trên thế gian này có mái ấm gia đình. “Bạn có thể yêu Sài Gòn hoặc không, nhưng Sài Gòn là một phần trong mạch thở của tôi”.

Tôi viết thư cho các cô gái của tôi, cảm ơn vì đã là những người tốt!

© Rocio Trương – blogradio.vn

Minh họa: Maxk Nguyễn

Mời các bạn xem thêm các chương trình:

Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn ngày hôm qua

VIDEO KẾT NỐI BẠN TÌNH

➡️➡️➡️➡️ Link tham gia tìm tình yêu  ➡️ ➡️ Tại đây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Protected with IP Blacklist CloudIP Blacklist Cloud
Csss